By Tử Vi Chân Cơ| 16:43 09/08/2024|
Bài Viết Sưu Tầm

Phá Quân Cư Thìn Đụng Độ Phá Quân Cư Tuất

Đông Nam Á

Kể lại câu chuyện này, tôi chỉ có ý muốn nêu rõ một vài nhận xét trong việc xem tướng số. Bởi vì có một vài người bạn nhờ tôi "hướng dẫn" xem số của họ theo nghề nào mới được phù hợp. Nhưng nhà tướng số chân truyền cũng chỉ biết đoán điều tốt xấu trong phạm vi thọ yểu hay phú quý. Tức là nói về cuộc đời của thân chủ. Còn việc nói về việc "hướng" được số thì đời người chẳng lẽ không có số mạng. Cứ nhìn vào bản thân tôi, các bạn sẽ thấy ngay. Nếu hướng cho nổi số phận tôi theo con đường phú quý thì tôi đã hành động cho mình trước tiên. Vài ý kiến trên được chứng minh ở câu chuyện tôi sắp kể dưới đây về cuộc đời lưu lạc trong quá khứ của tôi. Hơn nữa, tôi cũng xin các bạn nhận định thêm rằng: Số mạng mỗi người diễn biến ngoài sức tưởng tượng của chúng ta.

Lên Hà Giang

Năm Canh Thìn 1940, tôi vừa được 27 tuổi và tính theo số Tử Vi tôi gặp đại vận và tiểu vận trùng phùng ở cung Tí, có Thiên Phủ, Vũ Khúc ngộ Tuần, ông thầy bói Lợn có đoán: "Phúc Đức, Vũ Khúc, Thiên Phủ được Thanh Long, Tử Tướng ở Thiên Di chiếu là cách "Tứ đại dương mộ đắc địa". Tôi cũng đã thường nghe nhà Bà Lý nọ, cụ Chánh kia sở dĩ giàu có là vì được mộ táng chỗ này. Nhưng ngôi Tứ đại cả Dương lẫn Âm của nhà tôi bị thất lạc đã lâu rồi, như vậy hỏi kết phát ở chỗ nào? Chẳng lẽ lại phát "phú quý giật lùi"?

Năm Canh Thìn, theo số Tử Vi tính về Tứ Hóa thì ở cung Phúc Đức còn có sao Hóa Quyền (tuổi Giáp Dần) thế là thành bộ Hóa Quyền, Lộc Tồn ở cung Quan Lộc chiếu. Vậy mà ngay từ đầu năm, tôi đã phải khăn gói lên Hà Giang để kinh doanh.

Tôi tới tỉnh lộ Hà Giang vào tháng 2. Nhờ có nghề may nên gặp ông Tô Tú Phương, còn có tên là Nã thâu nhận, ông Phương là người Tàu lai, rất thích Tử Vi. Ông ta tuổi Nhâm Tí, được sao Phá Quân thủ mạng tại Thìn, nên có sao Hóa Quyền ở Thiên Di chiếu. Vì thế, cuộc đời của ông thật là: tay trắng làm nên sự nghiệp, ông Phương còn kể cho tôi nghe tính khôn ngoan do ảnh hưởng của sao Phá Quân đã giúp ông có cơ nghiệp ngay từ khi còn bé.

Phá Quân ở Thìn của ông chủ tiệm may

Nghe ông Nã khoa sao Phá Quân ở Thìn, tôi thầm nghĩ mình có sao Phá Quân ở Tuất sao lại phải đi làm công cho loại Phá Quân ở Thìn này? Bởi vì, tuổi Giáp Dần còn tốt hơn nhờ Lộc Tồn, lại có sao Hóa Quyền tại mạng. Còn Phá Quân kia chỉ có sao Hóa Quyền chiếu, lại còn bị Kình Đà ám. Tôi không hiểu nổi lý do và còn nghi ngờ về sự quyết đoán tốt xấu trong Tử Vi.

Ông Nã da trắng, mắt nhỏ, miệng nhọn, dáng đi hơi gù, bước nhanh. Theo dư luận, sở dĩ ông Nã khá là vì trong mấy năm nay, anh ông ta là ông Nhí bao thầu sòng bạc ở Yên Ninh. Hơn nữa, vợ ông ta có buôn bán các thứ thực phẩm cho Tây, đồ hộp, bách hóa...

Trong nhà ông Nã có tới 20 cái máy may, mượn 20 người thợ. Những lúc phát đạt, được nhiều người mua sắm, ông Nã chiều chuộng thợ may lắm. Nhưng tới khi xong việc, ông ra xoay sở bằng mọi cách, như may quần áo bị gẫy kim trừ nửa tiền mua kim mới (trừ 1dd50 vì kim máy 3đ). Chỉ hết thì phải đem lõi lên mới được lĩnh chỉ mới. Nếu làm mất lõi thì phải mua chỉ mà may. Lương công nhật một người thợ may chỉ có 1dd50, vì vậy nếu may mà bị gãy mất một cái kim hay bị mất lõi chỉ thị họ đi toi một hay hai ngay làm việc rồi!

Vốn biết thiên hạ hay dị nghị những ai có sao Phá Quân, ông Nã thường nói "Tôi Phá Quân ở Thìn, nhưng tuổi Nhâm, sao Tử Vi có Hóa Quyền chiếu nên mới quân tử, chứ còn các tuổi khác mà Phá Quân thì bất trị".

Có nhiều lần ông lân la hỏi tôi sao nào thủ mạng, tôi nói dối sao Thiên Cơ thủ mạng ngộ Đào Hồng, làm ông vui cười đọc ngay câu phú:

"Đào Hồng mà gặp Thiên Cơ

Thì theo mũi chỉ đương tơ có tài"

(Phú Ma Thị)

Phá Quân tại Tuất của tôi

Tôi cũng nhiều lần mưu mô lừa ông Nã, thế mà ông không hề biết. Chẳng hạn, tôi lấy cây kim bị gãy và lắp hờ vào, đợi lúc ông Nã đi ngang làm bộ đạp máy, thế là ông Nã tưởng tôi làm gãy kim và trừ tôi 1đ50 trong khi tôi mang cây kim ra phố bán được 2đ50. Lãi được 1 đồng. Rồi tôi còn mang lõi chỉ nhặt được ở hiệu khác, lên đổi lấy cuộn chỉ mới nguyên bán được 4đ. Thật là:

"Kẻ gian hùng được người khen

Người thật thà bị mắng"

Ở Hà Giang hai tháng, đến tháng tư tôi bị bệnh sốt rét. Thế là người tôi bị nóng lạnh, sức khỏe sút kém, nhiều khi đứng không nổi. Lúc đó, chẳng hiểu vì túng thiếu hay vì bất nhân, chỉ biết giữa lúc đau nặng mà phải làm việc, tôi đã lừa ông Nã một lần nữa, mà lần này lợi tức hơi lớn:

Một bữa nọ, có đông khách đến may, ông Nã đưa mỗi người một tấm vải, phần tôi ông đưa cho tấm si mi li thứ vải đắt tiền để làm giá một mét 3dd50. Tôi nhìn các bạn chẳng thấy ai định ăn cắp vải, họ cứ hùng hục cắt xong là may liền!. Tôi mới cắt ngày 5m vải dấu vào vali đồng thời đo 5m khác, đánh dấu cho có vẻ thật thà và bắt đầu cắt.

Tới chiều, ông Nã vào nhà trong lấy quần áo, ông hỏi mấy người thợ: "Các anh có biết cắt như thế mỗi bộ hết bao nhiêu vải không?". Họ chỉ trả lời là cứ đo theo khổ người khách rồi cắt, chứ không biết là hết mấy thước!

Trong khi ông còn đang hỏi những người kia, tôi ngồi thản nhiên nghĩ: "chắc thể nào mình cũng bị ông ta hỏi cuối cùng, để rồi buộc tội cả lũ người kia vì "ngu dại".

Quả nhiên tôi là người được hỏi sau cùng, ông Nã cười hỏi tôi: "Còn anh Quang, thế nào?". Tôi chưa kịp trả lời, ông tiếp: "Thấy anh có tướng học hành, hơn nữa lại bị đau nặng, tôi đã tán ông khách may vải simili, để đưa anh làm cho dễ và được công cao!".

Tôi đủng đỉnh, khẽ dở tấm vải ra tới mức đánh dấu, cầm thước đo. Số vải còn thừa lại hơn 20 phân. Tôi nói: "Thưa ông, tôi đo 5m rồi vạch dấu, như thế nào thừa 20 phân thì bộ quần áo kia phải tốn hết 4 thước 5 vải!"

Ông Nã vỗ tay, nhìn các người thợ kia đang thộn mặt ra, ông nói: "làm ăn có mực thước như anh Quang thì tôi mới biết tính vốn mua vải, tính vốn tiền công, để bán cho ngời ta chứ!"

Năm thước vải lấy ra tôi bán được 10đ, thêm 2đ tiền công. Gom góp được một số vào số tiền sốt rét.

Trường hợp trên làm tôi rút kinh nghiệm và thấy rằng: Ở đời, có nhiều người thật thà lại bị chê bai nghi ngờ. Còn kẻ gian manh khôn khéo thường được tin dùng. Thế mới biết nhân tâm khó dò, người nào nắm quyền mà không cao tay nhất định bị lũ đàn em bịt mắt như không.

Thuốc Tham Thiên Đường cũng không chữa được bệnh sốt rét. Bệnh tật đau buốt tận xương, không nhờ cậy được ai, đã có lúc tôi tự muốn hủy hoại thân thể mình, nhưng nghĩ đến cha già tôi lại gạt bỏ ý định bi quan đó. Một hôm, thân xác gầy còm thất thểu đi ngang qua nhà ông Phúc Đường, chẳng hiểu vì lẽ gì tôi lại ông gọi vào nhà. Hỏi han một vài câu, nghe tôi trình bày cảnh ngộ, ông lấy ra ba tờ giấy 5đ và nói: "Tôi xưa cũng cơ cực, may nhờ Chúa Sơn Lâm phù hộ nên cũng mát mặt. Thấy cậu khôi ngô, tôi chắc không đến nỗi phải vùi thân nơi này đâu, này gọi là có chút lòng đỡ cậu". Tôi chỉ biết nói câu cảm ơn ông, rồi lếch thếch bước ra.

Tìm gặp ông Dự Thẩm

Bệnh nặng quá chỉ còn cách xin vào nhà thương thế nhưng tôi lại nghe người ta trong tỉnh nói rằng: "Phải vào xin giấy quan Dự Thẩm, nhà thương mới chữa, ông quan Dự Thẩm này khó tính lắm, người nào xin giấy đi nhà thương phải lạy sống hai lạy mới được cho".

Nghe các câu nói trên, tôi nghĩ đến hành động của ông Phúc Đường thông cảm với hoàn cảnh cơ cực của tôi còn ông quan Dự Thẩm này cũng là công chức khác mà ông lại đòi hỏi hách dịch như vậy. Tôi phân vân trong việc lễ sống một người trong khi cha mình mà mình chưa lạy. Cuối cùng, tôi cũng đến Sơn Lâm, vào tòa Dự Thẩm. Quan Dự Thẩm là một người nhỏ thó, mắt nhìn gườm gườm. Tôi bước vào với dáng điệu mệt mỏi, hai tay chắp lại dơ cao trước mặt cúi đầu lơ lửng vái trời:

- Chào cụ lớn ạ!!!

Một phút yên lặng trôi qua, tôi chờ đợi kết quả hành động thiếu sót của mình, ông Dự Thẩm cất tiếng: "Xin vào nhà thương thí phải không? Người như vậy mà cũng đòi nằm nhà thương thí nghĩa là sao?".

- Bẩm quan, tôi tự nghĩ kẻ nào khốn nạn cùng đường mới cầu xin để được nằm thí, chứ đâu phải vì lợi lộc gì mà mong mỏi chuyện này đâu?

Tôi thấy ông ta đáng ghét, bèn vái một cái: "Xin chào quan lớn" rồi lê gót trở ra. Trên đường trở về, tôi lại nghĩ thấy giận mình quá? Chỉ vì tự ái mà bây giờ đói khổ bì bệnh tật mà không có thuốc. Chẳng hiểu có phải vì ảnh hưởng của sao Phá Quân tạo cho tôi cái tính như vậy chăng?

Cuộc đời trong ván cờ

Cuộc đời như thể ván cờ

Khéo khôn thì được, khù khờ thì thua!

Lúc này, bệnh sốt rét đã bớt. Tôi đi lang thang ra phố Yên Biên, gặp mấy người Tàu ngồi đánh cờ. Bản tính mê cờ, tôi liền ghé vào xem và có mách một vài nước. Cờ tàn, một người trong bọn rủ tôi đánh cá 2đ một ván. Tôi đoán chắc cờ người này không cao lắm nên đồng ý liền.

Cuộc đấu cờ khai diễn. Được một lúc, thấy con mã của đối phương nằm ngay tầm pháo, tôi không hiểu đối phương lập thế cờ gì mà lại thí như vậy. Nhìn kỹ không thấy hại gì, tôi chém luôn con Mã. Mặt ông Tàu già đượm vẻ đăm chiêu, ngồi im bất động, làm tôi tưởng mình sắp bị nước cờ hiểm. Nhưng 10 phút sau, ông ta tỏ ý xin hoàn lại con mã. Hoàn thì hoàn, nước cờ phải ăn thì ăn chứ chẳng cao gì nên tôi đành lòng trả lại con mã cho đối phương. Đánh cờ mà ăn quân một cách lãng xẹt hoặc vì lầm lẫn thì chẳng húng thú chút nào. Chỉ thích thú khi nước cờ mình cao và  bí hiểm mà thôi. Kết cuộc tôi thắng ván cờ đó. Sau đó, tôi được ông mời vào nhà ngồi nói chuyện, ông ta nhìn tôi hỏi: "Nị ở đâu? Làm nghề gì mà có vẻ đau yếu vậy?"

Tôi kể lể hoàn cảnh, chẳng ngờ ông Tàu lại tỏ ý rủ tôi đi Phó bảng với ông ta. Tôi bằng lòng, ông liền lấy 5 tờ giấy 20đ trao cho tôi và nói:

- Tiền này cho nị để mua thuốc và ăn cơm trong hai tháng. Rồi đến Phó bảng hỏi ông Voòng Si là ai ai cũng biết.

Tôi ngạc nhiên hỏi lại: "Vì lẽ gì ông cho tôi nhiều tiền vậy? Lỡ tôi trốn luôn thì sao?

Ông ta mỉm cười: "Xem nước cờ của nị thì biết rằng nị không dối ngộ".

Sau đó, tôi được ông Voòng Si (làm nghề bảo tiêu) truyền dạy cho thuật tướng pháp. Ông Voòng Si thường đánh cờ với tôi, ông luôn bảo: "Cờ của con không cao nhưng có những nước gò bó và cởi mở đượm vẻ giang hồ chân thật. Thầy tin rằng, mai sau con sẽ nên người, nhưng con nghèo".

Tôi không tin rằng chuyện tôi nghèo. Đến lúc này, đã ngoài 60 tuổi, tôi mới thấy lời tôn sư nói đúng...

Qua mẩu chuyện trên, chắc các bạn đồng ý với tôi rằng sự đời vô cùng biến ảo không ai có thể hướng dẫn được định mạng, nếu có thì thuộc ngoại lệ rồi. Nhà tướng pháp chỉ có kể được vài điều về sự Phú Quý Bần Yểu của thân chủ, ít nhất ông Thầy phải đoán vài câu về quá khứ để thân chủ kiểm chứng. Tuổi càng cao càng nhiều quá khứ. Nếu gặp phải thầy thực tài, đoán ra một vài điều xấu thì có lẽ các bạn nên tin rằng đó là số mạng. Chứ đừng ép buộc ông Thầy phải đoán cho mình toàn những chuyện tốt đẹp. Các điều đoán xấu có thể là những mách nước giúp các bạn may ra tránh khỏi những chuyện không tốt đến với mình.


Nguồn: KHHB - Số 74L1

Phản hồi từ học viên

5

(Dựa trên đánh giá ngày hôm nay)


Đã sao chép!!!
Khóa Học Tử Vi Chân Cơ
Hotline: 083-790-1987
Khóa Học Tử Vi Chân Cơ Chat FB với chúng tôi
Khóa Học Tử Vi Chân Cơ