Thiên Không - Một Vì Sao Huyền Bí
Về khoa Tử Vi, có cả ngàn chuyện lý thú, kể ra hoài hoài không sao hết được. Trong những câu chuyện lý thú, lại có những kinh nghiệm ly kỳ, làm đề tài thảo luận cho những vị mê Tử Vi. Vì Tử Vi là một khoa rất khó, bao la, đòi hỏi những kinh nghiệm cả mấy chục năm đối với những người say sưa nhất, cho nên chúng tôi đã thỉnh các vị tài ba nhất về Tử Vi để nêu lên đây những câu chuyện về Tử Vi để cống hiến quý vị.
Trong những câu chuyện Tử Vi ghi sau đây có thường xuyên trong mỗi số báo, chúng tôi cũng đi tìm các nguyên tắc đoán của các vị danh tài Tử Vi. Những lời phú đoán có sẵn của sách, như quý vị đã biết, chỉ là những nét đoán căn bản dành cho những "cách" có sẵn (những thế giao nhau giữa các chính tinh, trung tinh, ác sát tinh...) nhưng những cách đó còn phải chịu nhiều sự chế biến gia giảm, mà chỉ có những nhà Tử Vi có thật nhiều kinh nghiệm mới luận đúng.
Bởi thế, chủ đích của chúng tôi là nhân những câu chuyện, nêu lên một số những kinh nghiệm để làm đề tài thảo luận và trao đổi sự am hiểu giữa các quý vị, cũng như góp thêm kinh nghiệm với những vị đương theo dõi Tử VI, đương thích Tử Vi.
Với những bạn đọc chưa biết Tử Vi, xin cứ đọc những câu chuyện sau đây xuất hiện hàng tuần để tìm những hứng thú và để thích Tử Vi. Rồi một thời gian sau, chúng tôi sẽ xin trình bày với quý vị các cách lấy số Tử Vi (phép lập thành, phép tính nhẩm và nhanh) cùng với các phép giải đoán (đã được hệ thống hóa).
HOÀNG HẠC
Tôi lấy một thí dụ: tôi có coi cho một anh bạn buôn bán làm ăn. Tôi bảo: đúng vì "Tài đa hóa Quỷ" nghĩa là cầu tài mà ứng mặt trên quẻ, toàn là hào tài và tài hào thái vượng, tôi bảo coi chừng tiền vô như vậy...thì sẽ phải trái lại bị họa ương. Anh bạn tôi (hiện là một kỹ sư) không nghe. Anh ấy bảo với tôi rằng: "công việc này là việc làm của kẻ khác, nhưng mình chỉ "hùn" miệng thôi, nếu thành công thì mình ăn chia, còn thất bại thì thôi. Nhưng mà anh ta về bàn với chị vợ. Chị vợ bảo: "Ôi, anh dị đoan, tôi xin xăm trên Lăng Ông, ông thầy đoán nói là Đại tài mà. Để đó cho tôi, sắp tiền chia đây".
Vợ chồng ông kỹ sư thông tin
Anh chồng thì hơi tin và lo sợ vì tôi miệng ăn mắm ăn muối nói "ẩu" nhưng rồi có khi trúng bất tử, và anh ta đã được nhiều lần chứng kiến việc ấy. Nhưng khi anh ta nghe vợ nói, thì cũng tin: Biết đâu "lạc quẻ"?
Vì thấy số bạc ngon lành quá, dại gì nghi ngờ, cứ tin xăm ở Lãng Ông là phải. Chẳng bao lâu, anh lãnh một số tiền hời, chạy lại cho tôi hay, như cố ý bảo tôi rằng tôi đã coi sai. Hai vợ chồng lấy tiền ấy mua xe hơi, xe kéo cho mướn, khai thác cả số tiền, vì trong bụng cũng ngán là "đồng tiền" ấy nó hóa "quỷ" như lời tôi đã nói. Nhưng một hôm vợ anh chạy hơ hải lại tôi cho hay rằng chồng chị đã bị bắt.
Người vợ ông bạn kỹ sư (nay đương đóng một chức vụ khá lớn) chạy hơ hải hỏi tôi:
- Anh ơi! Nhà tôi bị công an mời, rồi giam luôn. Bây giờ làm sao đây?
- Thì cứ ở tù một thời gian đi. Rồi sẽ được thả, chứ có sao?
Chị ấy la to:
- Anh cứ diễu hoài. Tôi lo gần muốn chết rồi đây.
- Thì biết làm sao? Tôi đã bảo rằng "tài đa hóa quỷ", vì công việc đã đến mức hoàn thành rồi, trái cây chín muồi thì rụng. Luật "nhân quả" đã kết rồi thì rụng. Ông trời xuống cũng không làm gì được.
- Nói vậy thì nhà tôi phải bị ngồi tù à? Họ cho mời rồi giữ lại điều tra, chứ chưa có giấy tống giam.
- Tôi không biết. Chỉ biết là anh bị "Quỷ" động, nhưng Quỷ là Quỷ Câu Trận thì khi bị lính bắt và bị quản thúc cho nên nói là giữ lại để điều tra, thì cũng là một lối giam chứ gì nữa, nghĩa là mất tự do, dù là tạm.
- Bây giờ làm sao?
- Thì tiền
- Nghĩa là gì?
- Nghĩa là lấy cái "tài" bị hóa "Quỷ" kia vụt nó ra khỏi nhà thì êm.
Chồng ông kỹ sư trả quả
- Làm sao vụt ra?
- Bây giờ tiền bạc mà hai ông bà đã lãnh về, đã tiêu xài bao nhiêu rồi.
- Chúng tôi lãnh 500.000 đồng
- Rồi xài hết bao nhiêu?
- Chúng tôi "tậu nhà" và mua một mớ xe kéo cho mướn.
- Vậy hãy bán cái nhà ấy và xe kéo kia và lấy đem nạp cho các ông bắt chồng chị...À quên dặn, đã ăn xài cho bản thân là bao nhiêu trong số tiền ấy.
- Tụi tôi tiệc tùng khai trương nhà mới và ăn xài lối vài vạn bạc thôi.
- Thì cũng chạy vay bợ một số tương đương ấy để "lo" thì mới tiêu tai.
- Trời ơi, tôi bây giờ không còn một đồng trong nhà. Bán cả thảy cũng không sao đủ, vì bán gấp ai thèm mua giá cao.
- Liệu lấy. Hễ hai ông bà làm sao cho tiêu hết số bạc thì mới hết hạn, bằng không thì chả làm gì cả. Phải chịu nợ rồi, là để trả lại cái "bất lương" và cũng là cái mà số mình không được quyền hưởng. Sở dĩ được hưởng là nhờ thủ đoạn, thì nên trả bằng hai. Nghĩa là chịu khó "ăn gạp lức" một thời gian.
Bà vợ kỹ sư về nhà toan tính lo lót nhưng cũng không xong. Chồng bà bị giam mãi...Tức quá bà chạy lại tôi:
- Tôi bán tuốt hết rồi! Sao lại chẳng ra được?
- Nêu chưa ra là vì chưa trả dứt bởi còn trả tiền lời nữa.
- Nói thật với anh. Tôi đã cậy trạng sư lãnh ra, nhưng chưa trả tiền vì khất nợ, khi nào mà tôi ra, chúng tôi sẽ còn trả cho trạng sư nữa.
- Vậy thì đi vay và trả tiền cho trạng sư đi.
- Không! Trạng sư này là bạn thân của nhà tôi.
- Không được, phải đem tiền trả lập tức! Cãi tôi thì ông anh ráng ngồi khám chờ cho bà vợ "thương" đến và hy sinh thêm một chút nữa. Bằng tiếc tiền, cãi tôi, thì xin chị đừng phiền nhé, xin chị đừng đến tôi nữa làm gì. Trước đây chị bảo với chồng chị rằng tôi nói ẩu. Thôi chị đi về đi, để nằm nhà chờ ông "trả quả".
Cách tuần sau, anh kỹ sư cưa tôi được trả tự do, hai vợ chồng đến cảm ơn tôi.
Tôi bảo:
- Có gì cảm ơn!
.................(bị mất trang)
...anh nhất là Đào Hồng đây lại gặp Kỵ, tôi xin lỗi nói và anh cũng thông cảm cho đừng giận: anh đi tu rồi bỏ đàn bà cho ai? Đây 3 điểm là nghiệp anh nặng lắm. Thứ nhất, cung Phối có Tả Hữu chiếu, nhất là có Hóa Kỵ chánh chiếu, việc vợ chồng đủ mệt cho anh. Huống chi Thân Hồng, Đào ngộ Kỵ...thì là kẻ mê dâm...
Đó là điều khó nhất gần như nan giải.
Điểm thứ hai: Mệnh anh là Mệnh - Vô Chính Diệu thì đầu não bất định mà tâm tư cũng không định hướng. Thứ ba: Mệnh ngộ "Phục Binh, Kiếp Sát" cùng "Thiên Di" lại bị Tướng Quân ngộ Triệt thì tôi e anh khó thoát các nạn bị ám sát vì anh đa mưu quá. Anh bị cả hai định mạng đau đớn và khó gỡ, nhất là "gian hùng" dù lắm khi anh muốn chạy trốn nó, nhưng rồi anh cũng bị cái "định mạng bên trong" (destinee interieure) là tâm tính anh nó càng làm cho anh dễ sa vào oan nghiệt càng ngày càng tăng. Anh không nên đi tu một mình mà phải kiếm một hoàn cảnh thanh cao trong sạch, gần các bạn tốt để cùng hưởng một thứ Cộng nghiệp (tức là nghiệp chung) của một tu viện, chứ không nên vào những chỗ tên gọi là tu viện mà thích làm chính trị chứ không phải để tu. Như vậy, may ra có giảm được chút nào cái oan nghiệt của anh chăng?
Nhưng anh nên để ý kỹ rằng tiểu hạn năm Ngọ sắp tới hạn ngộ Trúc La lại Mệnh - Vô Chính Diệu, Đào Hồng, Suy, Tuyệt. Đào Hồng của anh gặp Mộ, Tuyệt tức là "nô lệ địa chi" e tính mạng nan toàn...Anh bạn tôi buồn thiu. Ngồi một hồi đứng dậy ra về, nói:
- Tôi đi tu!
Định mạng
Việc đã qua, cách mấy năm thì bỗng một hôm người trong thân của anh đến cho tôi hay: anh ấy ra ngoài Trung và vào một ngôi chùa tu nhưng mới vừa nghe tin bị đạn lạc chết. Các anh em trong xóm nghe tôi nói xong, hỏi:
- Ai vậy?
- Bí mật nghề nghiệp. Xin cho tôi không nói ra: "từ giã biệt luận". Nói xong anh đi tu, nhưng anh không hề mặc áo cà sa, anh chỉ quyết tâm sửa "số" thôi, chị vợ của anh đâu có cho anh cạo đầu. Theo anh là một nhà trí thức đã từng phú quý hết sức vì mạng anh là "phú quý khả kỳ" nhưng anh có gan bỏ tất cả phú quý ấy (anh có một biệt thự, có một chiếc xe hơi Hoa Kỳ lộng lẫy, nhất là có một cô vợ nhỏ "đẹp người" nữa, nhưng nếu anh bị tù tội còn đỡ, vì chỉ có 3 cái thứ họa, một là "đau nặng", hai là bị "ở tù", 3 là "chết".
Người ta "sức mấy" mà chống lại với số mạng một khi cái Nghiệp mình nó nặng như thế? Các bạn nghe lời kể chuyện bèn người nào người nấy không ăn nói gì với ai nữa và dường như mỗi người theo đuổi theo một ý tưởng gì...mông lung.
Nguồn: KHHB - Số 8
Phản hồi từ học viên
5
(Dựa trên đánh giá ngày hôm nay)